Ngày thi cuối, kết quả như thế nào chưa biết, cũng thấy nhẹ
được 1 khoảng.
Rồi nó cứ nghĩ nó sẽ relax cho thỏa những ngày dùi mài kinh
sử
Nhưng rồi những nỗi lo âu ấp đến, nó ít nói hơn, ít cười
hơn, nhăn nhó hơn, và nhìn đời giễu cợt hơn.
Biến đâu mất sự hồn nhiên của thời con gái xuân trẻ, nó nhìn
phía trước, thở dài, nhưng nó vẫn giàu nghị lực sống…
Có nỗi niềm này, chắc A không thấu hiểu hết cho nó, rằng nó
sợ mất anh đến nhường nào, lúc nào nó cũng nói nó đấu tranh này nọ, nhưng nó
khóc nhiều hơn những đứa con gái đi qua cuộc đời a, nó giữ anh lại làm gì, giữ
được không?
Nó nghĩ về gia đình, nó lớn lên làm gì, hiểu chuyện làm gì,
nó xót xa, xót cho thân liệt của em nó, xót cho cái phận bèo đục của chị nó,
xót cho cái phong sương của ba má nó, và xót cho cái thân nó, lành lặn chứng kiến
cái xót xa của gia đình nó.
Nó nghĩ về con đường phía trước, nó có nhiều cơ hội để lựa
chọn và cố gắng, nó thực sự thích gì, muốn thử thách gì, nó cũng không rõ. Cái Kimono
xương máu của nó, nó nhìn ngậm ngùi, nó đủ sức bước tiếp?
Đôi khi nó thấy kiệt sức, và cảm giác cả thế giới lại lần nữa
quay lưng với nó. Nó thấy cô đơn, nước mắt nó lại rơi, nó tự dỗ mình nín rồi
thiếp vào giấc ngủ, ngày mai nhìn những tia sáng mới, nó tự cho nó 1 nụ cười,
có lẽ đó là liều thuốc tốt nhất cho nó, tự cho nó cái quyền đừng thỏa mãn cảm
xúc, nó đang cố sống bằng lý trí.
Trong sâu cõi lòng nó, dường như vẫn đang chất chứa gì đấy,
chính nó cũng không lý giải được, nó cứ âm ỉ nhói lên, lạnh lung.